14/7/13

Rằng chúng ta bất tử


Nguyễn Việt Triều-Architect

.. ba sẽ không nói với con gái yêu của ba về những thứ gọi là cuộc đời, người lớn đã khoát cho nó quá nhiều điều xấu xa tiêu cực, ba sẽ nói với con gái về đời sống, mà nơi đó, đời sống sẽ là chứng nhân cho những nổ lực và tình yêu của mình một cách nhân bản nhất.. rồi đời sống sẽ chấm dứt, cuộc sống của mỗi con người đều phải chấm dứt, không quá dài, cũng không quá ngắn để mỗi người trải nghiệm và nhìn nhận chính bản thân, dù như thế nào, dù tốt hay xấu, dù sai lầm hay lạc lối, đến một lúc nào đó, khi con người nhìn nhận ra con đường hướng thiện , nhìn nhận ra quy luật hấp dẫn của đời sống, thì người đó, theo ba, sẽ đến được một cuộc đời viên mãn..

Ba đã từng chiêm nghiệm về tình yêu, về sự chết, về sự hồi quy của một con người, nhưng ba chỉ muốn nói với con gái yêu của ba một điều đơn giản nhất : rằng chúng ta bất tử, rằng những con người sống và yêu thương nhau, không đố kỵ ganh ghét nhau là những người bất tử.. điều này ba lại khẳng định thêm khi con gái của ba ra đời, con lớn lên từng ngày và ba già đi từng giây phút..Sự nghịch lý đó bỗng chốc giúp ba phát hiện ra điều này, ba nhìn thấy tình yêu của ông bà nội từ tình yêu ba dành cho con gái, ba nhìn thấy hình ảnh của ông trong ba, và ba nhìn thấy hình ảnh của mình thông qua con gái.. thật tuyệt vời phải không con, chúng ta chỉ chết đi khi đến hẹn với thời gian, và chúng ta vẫn còn lưu lại , mãi mãi qua những con người hiện hữu, là ông bà, cha mẹ, là con cái thân thương , là hình ảnh mọi người xung quanh, là những đóa hoa, hay cơn mưa hay là trời xanh mây trắng, chúng ta yêu, đầy đam mê và nhìn thấy trong cuộc sống những điều tươi mới, lặp lại và sinh sôi mãi..như thế, chúng ta bất tử rồi con gái yêu của ba ạ..

Ba sẽ sống mãi đến khi nào con gái của ba còn yêu thương và trân trọng cuộc sống, khi mà con gái sẽ trao và truyền tin yêu cho con cái của mình..
— với Misu Ngọc Mỹ tại nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét